Hơn 50 năm mặc cảm vì dị tật, cô Màng Miền Tây khao khát gương mặt bình thường

Cô Màng Miền Tây ở tuổi 54, cô vẫn đơn độc giữa dòng đời, ngày ngày làm công quả ở chùa để xin từng bữa cơm từ thiện, sống trong căn nhà nhỏ tạm bợ trên đất người thân. Với một gương mặt không lành lặn.

Nỗi đau 50 năm hành hạ thân xác lẫn tâm hồn

Cô Màng Miền Tây – 54 tuổi

Dưới cái nắng hanh hao của miền Tây, nơi những con rạch nhỏ lặng lẽ ôm lấy cánh đồng xanh mướt, có một người phụ nữ sống lặng lẽ với cuộc đời đầy những nỗi đau mà ít ai thấu hiểu.

Người ta gọi cô bằng cái tên thân thuộc: Cô Màng Miền Tây.

Từ khi mới chào đời, cô đã mang trong mình một dị tật mạch máu não hiếm gặp. Ban đầu, nó chỉ là một nốt ruồi nhỏ trên má, tưởng chừng vô hại.

Nhưng theo thời gian, nốt ruồi ấy lớn dần, lan rộng, biến dạng thành một khối u khổng lồ xệ xuống gần hết một nửa khuôn mặt cô.

co mang mien tay bi di tat guong mat hon 50 nam

Cô Màng Miền Tây – dị tật mạch máu não hiếm gặp – Bệnh viện JW

Mỗi ngày nhìn vào gương, cô lại thấy mình như một người xa lạ bị dị tật gương mặt.

Nỗi đau thể xác – dị tật mạch máu não hiếm gặp

Nhưng nỗi đau thể xác chưa bao giờ là điều khiến cô gục ngã – mà chính ánh mắt người đời mới là thứ xé nát trái tim cô. Những đứa trẻ hoảng sợ nép sau lưng mẹ khi nhìn thấy cô.

Những lời bàn tán xì xào. Những ánh mắt ái ngại lẫn ghẻ lạnh. Cô Màng Miền Tây chưa từng có lấy một người bạn đúng nghĩa, chưa từng có một mái ấm, chưa từng dám nghĩ đến chuyện yêu thương ai, vì cô biết, trên đời này, chẳng ai muốn gần gũi một người có khuôn mặt như cô.

Cô sống lầm lũi giữa thế gian, như một chiếc bóng.

Mười năm với hy vọng le lói

Suốt bao năm, cô đi khắp nơi tìm kiếm cơ hội được chữa trị. Nhưng đâu đâu cũng là những cái lắc đầu. “Ca này khó lắm, chúng tôi không thể làm được.” Và điều tàn nhẫn hơn cả – tiền ở đâu để chữa trị?

Một người nghèo khó, không gia đình, sống qua ngày nhờ lòng hảo tâm của người khác, lấy đâu ra tiền cho một cuộc phẫu thuật mà người ta bảo là “không thể”?

hinh anh chuan doan dieu tri cho co mang mien tay

Hình ảnh chẩn đoán Bệnh viện Đa khoa Quốc tế S.I.S khối u – cô Màng Miền Tây

Nhưng rồi, năm 2014, một tia sáng đã le lói trong cuộc đời cô. Cô gặp được Tiến sĩ, Bác sĩ Trần Chí Cường – Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Quốc tế S.I.S Cần Thơ. Bác sĩ là người sáng lập bệnh viện SIS và được gọi với cái tên thân thương “Bác sĩ nông dân“.

Bác sĩ đã giúp cô thực hiện ca phẫu thuật đầu tiên, cắt bỏ phần lớn khối u. Ngày bước ra khỏi phòng mổ, cô đã khóc. Cô không dám tin rằng sau ngần ấy năm. Khối u nặng nề ấy đã không còn đeo bám cô nữa.

Nhưng giấc mơ vẫn chưa trọn vẹn. Dù đã bớt méo mó, nhưng gương mặt cô vẫn chưa thể bình thường như bao người khác. Mười năm trôi qua, cô vẫn tiếp tục sống với nỗi mặc cảm. Cô vẫn không dám nhìn mình trong gương quá lâu, vẫn cúi đầu khi bước ra đường.

Cô tự hỏi: Liệu có một phép màu nào đến với mình nữa không?

Một mùa xuân của hy vọng

Đầu tháng 2 năm 2025, khi những cánh hoa mai vừa hé nở, báo hiệu một năm mới Ất Tỵ đầy khởi sắc.

Một tin vui bất ngờ đã đến với cô Màng. TS. BS Nguyễn Phan Tú Dung – Tổng Giám đốc Bệnh viện JW Hàn Quốc, sau khi biết câu chuyện của cô từ Bác sĩ Cường, đã quyết định cùng ekip bác sĩ tạo hình thẩm mỹ của Bệnh viện JW xuống tận Cần Thơ để hội chẩn.
bac si tu dung biet cau chuyen cua co mang mien tay

Bác sĩ Tú Dung – Bệnh viện JW biết được câu chuyện của cô Màng qua bác sĩ Trần Chí Cường

Hai đội ngũ bác sĩ từ JW và S.I.S đã cùng nhau nghiên cứu, tìm ra con đường tái tạo lại gương mặt cho cô Màng.

Lần đầu tiên sau hơn nửa thế kỷ, cô dám hy vọng. Dám tin rằng mình sẽ có một khuôn mặt lành lặn. Dám tin rằng sẽ có một ngày, cô có thể ngẩng cao đầu bước ra đường. Mà không còn sợ những ánh nhìn ái ngại.

bac si tu dung chan doan phuong an dieu tri

Hình ảnh TS.BS Nguyễn Phan Tú Dung đang tập trung nghiên cứu chẩn đoán của cô Màng Miền Tây

Ngồi trong căn nhà nhỏ, cô Màng lặng lẽ nhìn ra khoảng sân trước. Nơi nắng chiều rọi xuống những đám cỏ xanh rì. Trong lòng cô, có một nỗi xúc động nghẹn ngào. Chưa bao giờ cô cảm thấy năm mới lại mang theo nhiều hy vọng đến thế.

Cô không mong gì hơn ngoài một điều duy nhất: một khuôn mặt bình thường, để được sống một cuộc đời bình thường.
Và có lẽ, giấc mơ ấy sắp trở thành hiện thực…

Bệnh viện JW Hàn Quốc